Gần đâu đây ta có nơi cần về.

Hôm nay lí trí ta mách bảo: Ta nên làm gì đó để cho có ai đó đọc được những lời này.
Ta sống cũng chưa đủ lâu. Ta hư, ta hỏng nhưng không cần ai sửa. Ta là người, ta cần sự quan tâm.
Ta không thích “Mãi mãi tuổi 20”, bởi ta đã 21. Mày già lắm – ai cũng nói ta thế. Ra đường, chỉ là tiện ghé vào một quán ăn ven đường, họ xôn xao cả lên rồi chỉ chỏ, nói năng ta này nọ, ta mặc họ chứ. Họ sang, họ đẹp, họ có quyền. Ta làm gì được họ nào. Đến khi ta lơ ngơ thế nào lại giẫm phải đuôi con chó nằm gần đó, nó liếc xéo ta rồi ngâm ngẩm bỏ đi, chẳng đếm xỉa gì đến cái đuổi (có lẽ) đang đau của nó. Ta cười ha ha trong đầu, ta mà cũng chẳng bằng cái đuôi con chó. Đau thật.
Mẹ ta dạy ta làm gì cũng phải có cái tâm. Từ nhỏ đến lớn mẹ bắt ta làm đủ thứ, từ cái bếp, cái phòng hay bất cứ thứ gì hiện hữu trong nhà mà không có khả năng di chuyển được, ta đều phải lau, phảo chùi cho bằng sạch. Bằng không thì mẹ cho ra đường ở cho biết mặt. Vậy thì tâm con lấy đâu ra đây? Mẹ đã quyết đoán hết rồi kia mà.
Ngoài những quyển sách giáo khoa trong phòng, ta chẳng có bất kì quyển sách nào khác. Đến khi mấy đứa bạn cầm cuốn truyện Doremon chuyền tay nhau đọc, ta mới biết rằng hay là nhận thức được mình chẳng có tuổi thơ gì cả, lúc đó ta học lớp 7. Năm đó, ta được nhận giải bồi dưỡng văn của trường, được cô giáo tặng cho một cuốn sách của văn học nước ngoài. Ta mừng lắm. Ta mang về khoe mẹ. Mẹ chẳng nói gì rồi lẳng lặng đi đến chỗ nhà bếp. Trong cái gian bếp rộng thênh đó, mùi ca ri nức mũi khiến ta có cảm giác nhộn nhạo, ta nghĩ ta biết mẹ định làm gì nhưng ta cứ tiến đến gần bếp, cảm giác như có chất dịch gì tuôn. Mặt mẹ vẫn cứ vô cảm như thế.
Không thể chịu đựng được, ta chạy bán sống bán chết vào nhà vệ sinh rồi nôn thốc nôn tháo bằng hết đi.
Đến khi ta bình tâm lại rồi đi đến chỗ mẹ thì cuốn sách ta vừa có được ta bị mẹ đốt cháy trên bếp ga được một góc cạnh.
Lúc đó ta trợn mắt lên nhìn mẹ rồi nhếch mép cười phì.
Mẹ điên rồi, mẹ điên rồi, mẹ điên rồi.
Ta cứ lẩm bẩm như thế nhìn vào mắt mẹ. Còn mẹ liếc xéo ta không thương tiếc.
Ta chẳng hận thù hay oán trách mẹ, chẳng qua cái sự ganh ghét, đố kị buộc ta phải làm vậy, ta muốn đổ lỗi cho hết thảy mọi thứ trên đời để ta có thể sống một cuộc sống bình thường.
Ta đã từng mơ một cuộc sống bình thường. Ta muốn định nghĩa được như thế nào là cuộc sống bình thường. Ôi sao mà khó!
Hằng ngày ta đến trường, biết bao định nghĩa đầy đó nhưng chẳng ai dạy ta những điều đó. Mẹ là gì? Gia đình là gì? Con cái là gì? Hạnh phúc là gì? Ai dạy ta đây.
Mẹ mẹ mẹ. Ta hét cả trăm lần như thế.
Ta chạy tới hất tay mẹ ra. Quyển sách rời khỏi tay mẹ, bay thẳng lên trên không rồi rơi vào nồi cà ri đang đặt trên bếp bên cạnh.
Cái món hỗn tạp như cà ri là món ta ghét nhất, nó đặc sệt và lủng bủng như nồi phép của phù thủy, thế mà mẹ ta lại rất thích món đó.
Từ từ, cuốn sách cứ thế mà từ từ chìm xuống đáy nồi.
Ta ngẩn ngơ dùng hết sức mình đẩy mẹ qua, mẹ té xuống sàn rồi khẽ nghiến răng kêu đau.
Ta bính sinh muốn sống hòa thuận với mẹ bởi lẽ là kính trọng, là yêu thương, là tấm lòng của một người con dành cho mẹ. Thế mà mẹ cứ mở miệng ra là mắng, là chửi như hát vậy.
Ta bới tung tất cả, ta mặc kệ tất cả, ta chết cũng có ai biết, cũng có ai thương ta đâu.
Nhưng con đau lắm. Mẹ ơi, con đau lắm, sao mẹ nỡ làm vậy với con.
Mẹ ơi.
Cuốn sách cô giáo tặng con, đây là lần đầu tiên có người thưởng cho con đấy. Con muốn khoe với mẹ, muốn được mẹ khen con chăm ngoan, giỏi giang.
Mẹ ơi.
Mẹ biết năm ba tuổi con ước gì không?
Mẹ ơi.
Ba không còn nữa rồi.
Mẹ ơi.
Dậy đi. Con đọc sách cho mẹ nghe.
Mẹ ơi.
Ba còn sống và xò  đang cười với chúng ta đấy.
Mẹ ơi.
***
Cô bé chủ quán chạy ra chỗ tôi hỏi tôi gọi món gì. Cô bé lấy giấy bút ra rồi ghi vào đấy món tôi chọn.
Quán đông. Cuối tuần mà, lại còn mùa đông nữa, ai ai cũng thích vào đây ngồi. Các cụ hẳn còn đông hơn thanh niên mặc dù không gian quán chẳng thích hợp với người già là bao.
Một bà lão với thân thể đầy sẹo đi xe lăn lái tới chỗ tôi rồi bắt chuyện. Bàn bên cạnh có một bác trung niên đang lẩm nhẩm gì đó phía sau chậu cây cọ, trên đài đang phát thanh chương trình tiêu điểm yêu điểm. Mọi thứ đều bình yên đến lạ. Tôi bất giác bật cười thành tiếng.
Món ăn được bưng lên. Tôi nói với  bà lão ngồi đối diện mình: ” Món mẹ thích nhất đây “.
Có người đi  lướt qua tôi, rồi nói nhanh điều gì đó, cứ như đang nói thầm vậy.
Trên đài phát thanh cất tiếng reo hò vui vẻ.
Tôi nghĩ chắc có chuyện gì đó vui.
” Mẹ có gì vui sao? “
Bà chẳng nói gì, cứ thế mĩm cười mãn nguyện.
***
Trời mưa rả rít, đứng trên đồi cao nơi anh tôi đang yên nghỉ. Bất chợt điện thoại trong túi rung lên. Là từ vợ tôi.
Tôi nói hôm nay tôi về trể để đi thăm mộ người anh. Sao cô ấy còn gọi điện làm gì thế không biết.
Vợ tôi hoảng hốt bảo tôi đến nhà chị dâu ngay.
Tôi không kịp nghĩ gì, chạy xe như bay đến nhà chị dâu. Căn nhà vẫn yên ắng như trước kia.
***
P.s: sẽ không có phần sau nếu như chẳng ai đọc. Thôi vậy :v tạm dừng. Hẹn một ngày xa.

[Cảm nhận] Light Novel Nhật Bản, Đài Loan.

Chắc hẳn bây giờ thị trường Light Novel Đài Loan, Nhật Bản đã xâm nhập vào thị trường Việt Nam khá nhiều. Song hành với nó là các tác phẩm ngôn tình, đam mỹ các loại. 

Giới trẻ bây giờ có mấy ai không đọc mấy thể loại ngôn tình H văn hoặc đam mỹ H văn. Mình cũng thế mà. Bạn bè mình đa số ai cũng đọc tiểu thuyết, không ít thì nhiều nào là Văn học Teen Việt, tiểu thuyết Trung Quốc…

Việc chọn mua cho mình một cuốn sách ưng ý để đem lại cho mình cảm giác hứng thú trong việc đọc cũng như tiếng cười trên môi hay chỉ là tìm kiếm những cảm xúc trong những con chữ. Tìm kiếm tiếng nói chung giữa tác giả và mình, những cảm nhận chung chung đó khiến ta vui vì có một người ở tận đâu đó cũng giống mình, cũng “khùng khùng” giống mình hay đại loại vậy. Đó là những gì mình mong muốn ở những quyển sách mình đọc. Không có cái này thì cái khác sẽ bù đắp vào, đó là lí do mình đọc những cuốn tiểu thuyết.

Về Light Novel thì mình cũng chỉ biết thông qua báo chí. Chứ thực tình lúc đọc manga và xem anime khá nhiều, thấy trên mục giới thiệu ghi chú thể loại Light Novel này nọ thì mình chỉ nghĩ là tiểu thuyết khai sáng ^.^ hay là tiểu thuyết thông thường thôi chứ ai nghĩ nó là tiểu thuyết kèm tranh minh họa ở bên trong. 

Mình biết đến LN (Light Novel) như thế đó. Kiểu như hòa nhập rồi hòa tan luôn. Cuốn Light Novel đầu tiên mình đọc là Cô gái văn chương (hiện giờ đã có đến tập 4 và đang chuẩn bị có tập 5). Các kiểu xưng hô bên Nhật chắc nhà mình ai xem A-M cũng biết rồi nhỉ? Bên Thái Hà đã dịch thuật khá là … ừm… theo mình là được, bỏ đi các cách xưng hô như là Tooko-senpai thành chị Tooko, hoặc là Konoha-kun thành Konoha… Nếu là mình thì mình khá đồng ý với cách dịch này, mặc dù mình vẫn thích giữ nguyên -san, -chan… Với cách này thì nó sẽ thuần Việt hơn. Mặc dù bên Thái Hà đã cho ra bản đặc biệt của Cô gái văn chương, giữ nguyên cách xưng hô -chan, -san bên Nhật >.< Uwa, mình cứ tự vấn là đã lỡ mua đến tập 2 rồi nên không mua bản đặc biệt nữa :((( 

Cảm nhận đầu tiên của mình về Light Novel Cô gái văn chương chỉ có thế! Đây là một bộ tác phẩm, mình nghĩ là rất đáng để đọc. Bởi lẽ nó mang cho ta cảm giác như là hình ảnh của chính mình trong đó vậy.  Đây là tác phẩm đầu tiên mình đọc từ suốt từ đó tới nay chạm vào đúng dây cảm xúc của mình. Nó cứ lâng lâng thế nào ấy, cứ nghĩ đến là lại suy nghĩ đến nhiều thứ. Thở dài.

Sau đó mình theo bộ này khá là  trung thành. Nhưng không cuồng tính đến độ làm poster treo đầy nhà đầy cửa a~

Nếu có những tác phẩm sau được dịch của tác giả đó mình nhất định sẽ mua. Tự hứa với mình!

Light Novel không chỉ dừng ở một thể loại mà nó đa dạng nhiều thể loại: BL có, TL có, nói chung là cái gì cũng có. Mình nghĩ các bạn nên đọc LN nhiều hơn, vì theo mình trong LN có tranh minh họa kèm theo khiến người đọc dễ hình dung về các nhân vật đồng thời làm tăng hứng thú khi đọc hơn.

Về phần duyệt bìa, gáy, hay nội dung sách mình nghĩ bên Nhật họ duyệt khá kĩ về khoản này nên chất lượng sẽ rất đảm bảo. Khổ sách sẽ được giữ nguyên xấp xỉ gần bản gốc, có khi y nguyên như bản gốc. Nhìn qua mình thấy phần tranh ảnh LN đa phần là do các họa sĩ nghiệp dư (chuyên nghiệp cũng có) vẽ ra. Có nghĩa là để một tác phẩm LN ra đời cấn sự kết hợp của ít nhất hai người: một là cây viết, hai là họa sĩ minh họa. Mình cũng được biết là đa phần đất diễn của các bạn họa sĩ có ước mơ vẽ truyện tranh nhưng tài năng hạn hẹp đều khởi nghiệp bằng việc bắt tay vào minh họa cho LN hoặc là làm trợ lí cho các mangaka-san.

Uwa, LN Đài Loan thì mình chưa đọc tác phẩm nào hết nhưng cũng có biết đến 1/2 Hoàng Tử của IPM. Về tập một mình từng đọc review của một bạn (hình như bạn tên Jay, ưm không nhớ nữa, sr bạn nhiều >.<) thì thấy khá hay và khá mong chờ (lưu ý là khá nha, mình cảm thấy cũng có một tí đắn đo khi mua quyển này, mặc dù là của IPM phát hành. À, mình rất rất tin tưởng chất lượng in ấn, cũng như dịch thuật của IPM á ~)

Mình có coi anime: Mahouka Koukou no Rettousei (được chuyển thể từ LN), đã hết season 1 và mong ngóng season 2, trong thời gian đó thì search google tìm đọc LN. Đại loại là mình là một người khá giạn dĩ nên việc ôm laptop đọc khiến mình điên đầu muốn chết. Một là có anime để coi, hai là có manga để đọc, ba là xuất bản LN cái đê. Cho nên mình đã bỏ dở cả bộ LN và trở về với những quyển sách giấy.

Hiện tại mình rất rất phân vân về LN “Nỗi buồn của Suzumiya Haruhi”, chẳng biết có nên mua nó không? Thấy nó ra cũng lâu rồi nhưng chưa hết hàng, mặt khác chẳng có bài review hay bình luận gì nhiều về tác phẩm này, lên FB của nhà xuất bản thì khá ít comment, không có comment chê bai hay gì cả, lên các trang mua bán sách thì đại loại là khen cũng khá hay, à mà cũng có một bạn tên Jay (chắc thế, sr có khi mình nhớ nhầm tên bạn), bạn ấy cũng đọc LN này rồi và cũng thấy bạn ấy thích thú gì lắm. Aaa~ đúng là một nổi buồn của mình mà! ==`

Ư, còn đây là những LN mà mình search google đã được xuất bản:

# LN Nhật Bản:

1> Cô gái văn chương – Nomura Mizuki (trọn bộ 8 tập)

– Nhà xuất bản: Thaihaboooks

– Tình trạng: 4 / 8 vol

.

2> Suzumiya Haruhi – Nagaru Tanigawa (trọn bộ 9 tập)

– Nhầ xuất bản: IPM

– Tình trạng: 3 / 9

.

3> GJ Club – Shin Araki (9 tập + 1 special)

– Nhà xuất bản: NXB Trẻ

– Tình trạng: 4 / 9

# LN Đài Loan:

1> 1/2 Hoàng tử – Ngự Ngã (8 tập + 4 ngoại truyện)

– Nhà xuất bản: IPM

– Tình trạng: 2 / 8

.

@@ Tiểu kết ^.^ : sắp tới đây IPM sẽ cho ra đời hàng loạt LN Nhật Bản: Another, SAO, 5cm/s… Toàn là LN đình đám không thôi. Another mình đã coi anime, rất hay ấy desu :3 

@@ Lảm nhảm đủ rồi, ngủ thôi!

@@ 12:36 phút – 25/10/2014 rề rà nữa là 1h ngủ yohoho :3

Cách hiển thị avata trên WordPress <3

 

Điều kiện cần là bạn phải có một profile tại gravatar.com, khi comment tại blog wordrpess sẽ dựa vào địa chỉ email của bạn liên kết với profile này để hiện avatar. Điều kiện đủ là blog đó phải bật chế độ hỗ trợ hiện avatar tại gravatar, thường thì đây là chế độ mặc định khi cài đặt wordpress.

Dành cho người gửi comment

Truy cập vào http://gravatar.com. Tại trang chủ bạn điền địa chỉ email của bạn vào ô như hình, sau đó click vào button Get Your Gravatar.

gravatar

Một email chứa link kích hoạt tài khoản sẽ được gửi cho bạn ngay sau đó, nếu không thấy trong hộp thư đến thử kiểm tra hộp thư spam. Bạn click vào link trong email để tiếp tục tạo tài khoản.

gravatar signup

Các bạn điền username và password, xong click vào Signup để hoàn tất.

Để thay đổi các thông tin vào My Account (góc trên bên phải) > Edit My Profile.

gravatar profile

Để thay đổi avatar chọn My Images, sau đó upload avatar của bạn lên, xong.

edit profile gravatar

Để hiện avatar của bạn khi comment tại blog wordpress. Các bạn điền email này vào ô email trong form comment là được.

Dành cho quản trị blog wordrpess.

Theo mặc định, sau khi cài đặt chế độ mặc định sẽ hỗ trợ hiển thị avatar tại gravatar. Nếu không thấy hiển thị hoặc hiển thị avatar là các hình khác các bạn kiểm tra xem cài đặt đúng như hình dưới chưa nhé.

setting discussion

Để tùy chỉnh các bạn vào Setting > Discussion kéo thanh cuộn xuống dưới.

Nguồn: http://visaonho.com/wordpress/tutorials/hien-avatar-rieng-khi-comment-tai-blog-wordpress-422.html